“Con tin” của “dế”

Sáng nay mở mắt ra giật mình thảng thốt vì đã 8 giờ rồi. Mình nhớ là hôm qua có hẹn giờ ở điện thoại cơ mà... Lồm cồm tìm điện thoại, hoá ra nó hết pin nên tự động tắt máy từ khi nào. Làm biếng cắm xạc, quyết định một ngày xa điện thoại...

Đến lớp học, thi thoảng thầy lại xin lỗi cả lớp ra ngoài nghe điện thoại, mình cười thầm: Thầy ơi tắt nó đi, em cũng phải bỏ máy ở nhà đây nè.

 

Ra chơi đứa bạn thân lôi đi uống nước. Đang bước, chợt sững lại vì thấy trống trải ở bên hông, mình hoảng hốt sờ tay vào túi quần. Không thấy cái điện thoại đâu mặt mình tái lại. Rồi lại thở phào nhẹ nhõm tự cười mình đãng trí, quên mất là hôm nay để điện thoại ở nhà.

 

Trong lớp, có đứa quên không để chế độ rung, đang học hành say sưa, một đoạn cải lương của vở Chuyện tình Lan và Điệp vang lên. Cả lớp cười ầm, thầy cũng cười. Rồi thầy nghiêm nét mặt: Tôi biết các anh chị bây giờ bận rộn, có nhiều chuyện phải liên lạc. Nhưng chúng ta cũng nên cố tránh những cái làm ảnh hưởng đến người khác. Mình cúi mặt le lưỡi: Thỉnh thoảng mình cũng quên tắt chuông.

 

Hết giờ, cả nhóm bạn kéo nhau lên bờ hồ hóng gió. Đi đứng thế nào, mình bị lạc mất mọi người, chẳng biết lấy gì để liên lạc. Không mang máy đã đành, mình còn chẳng nhớ số của ai mới tệ chứ. Số thường lưu trong máy nên hầu như không ai có ý niệm nhớ số của người khác. Thở dài thườn thượt, sau một chặng dài tìm, ngóng. Bực mình. Mất toi một buổi chiều vui vẻ.

 

Đường về nhà đang sửa, xóc lên xóc xuống. Làm mình theo thói quen cứ một lúc lại đặt tay vào túi quần vì tưởng điện thoại rung. Rồi chợt nhớ ra... lại cười một mình... Một tên choai choai phóng lên ngó vào mặt mình: Gì mà vui thế em, cho anh cười với? Mình bặm môi, trừng mắt lườm, rồi rẽ vào ngõ nhà mình, cái đồ vô duyên!

 

Đang thao thao kể về vụ cải lương trên lớp, tự nhiên mình nghe thấy tiếng nhạc chuông quen quen. Lao bổ về nhà vẫn thấy cái điện thoại của mình im lìm như cục gạch nằm đấy. Lại mò ra, thấy mọi người đang cười ngả nghiêng, hoá ra một tên biết mình tắt máy đã cố tình đặt trùng nhạc chuông để trêu mình.

 

Muộn ơi là muộn mới thấy chị đi làm về. Vừa nhìn thấy mặt mình “bả” đã gào ầm lên: Mày làm gì mà tắt máy để chị gọi mãi không được thế? Mẹ gọi cho mày suốt cả ngày cũng không được, gọi chị để hỏi xem sao cũng không biết... làm cả nhà lo lắng. Mình cười khì: Em đang thử một ngày không điện thoại mà.

 

Đúng 10 giờ đêm mình mới mở máy. Tin nhắn tới tấp. Chậc, ngày xưa không có điện thoại di động thì mọi người vẫn sống khoẻ đấy thôi. Đang nằm vắt chân đọc tin, mình bật dậy vì những dòng mày ơi, hôm nay tao có 2 vé xem Mỹ Tâm biểu diễn ở Giảng Võ nhưng tao không liên lạc với mày được, đành rủ đứa khác đi. Số mày đen vậy. 

 

Ặc ặc, một ngày không điện thoại với mình đúng là một cực hình.

 

Theo Tố Nga

Sinh Viên Việt Nam