Chỗ dựa

(Dân trí) - "Sao anh lúc nào cũng bảo thủ như thế? Anh không hiểu mình đang làm cái gì sao?" - "Cô thì biết gì mà nói? Cô nghĩ cô tài giỏi lắm à?". "Lại cãi nhau", Hà thở dài ngao ngán. Đây không phải lần đầu bố mẹ nó như thế.

--------

 

1 message received.

"1 tuan nua anh bay! Gap nhau 8 di!"

"Ok! Cho em o cong :D"

 

Hà thay nhanh quần áo. Áo hồng, quần jeans. Bộ quần áo Vinh vẫn thích Hà mặc mỗi khi 2 anh em gặp nhau. Thêm chút hương lavender - mùi hương mà Hà vẫn thích dùng. Vinh hay bảo Hà chuyển sang mùi táo chua đi, mùi ấy hợp với Hà hơn. Và Vinh cũng tặng Hà 1 lọ. Nhưng lúc này đây, trong hoàn cảnh này, Hà cần 1 cái gì đấy nhẹ nhàng để xoa dịu chính mình...

 

But I believe, for you and me

The sun will shine one day...

 

Vinh ngâm nga khi đèo Hà đi trên đường. Nó với Vinh quen nhau khá lâu rồi, đủ để VInh hiểu rõ tính tình nó. Cũng chẳng hiểu vì sao mối quan hệ này vẫn duy trì lâu như thế, dù nó với Vinh ít khi gặp nhau. Lạ là Vinh luôn hẹn gặp nó vào đúng những lúc tâm trạng nó bất ổn nhất. Như 1 sự tình cờ đến vô lý.

 

Xe dừng. Nó vào quán và chọn chỗ quen thuộc mà không đợi Vinh. Kêu cam vắt và đen đá cho Vinh. Nó chậm rãi bỏ đường vào li cà phê rồi khuấy nhẹ.

 

- Nhóc vẫn thế!

 

Nó mỉm cười lặng lẽ. Tay dừng khuấy.

 

- 1 tuần nữa anh đi Úc, học quản trị kinh doanh.

 

Nó hơi ngạc nhiên, nhưng không ngắt lời Vinh.

 

- Anh sẽ học 3 năm! Có lẽ học xong mới về. Chắc lâu nữa mới gặp lại nhau.

 

- Vẫn chat chit, thư từ được mà. Có phải không gặp nhau thì hết bạn bè luôn đâu.

 

Im lặng. Nó không muốn nói gì thêm và Vinh cũng thế. Đêm thứ 7, tiếng guitar vang lên dìu dặt.

 

Bỗng nhiên, nó muốn kể cho Vinh nghe về mọi chuyện. Gia đình, bạn bè, học hành. Dường như mọi thứ đang đổ xuống đầu nó như sao quả tạ. Không thể kiểm soát. Và nó cũng đang dần mất kiểm soát bản thân mình.

 

Vinh không nói gì. Lẳng lặng trả tiền rồi kéo nó đi. Cầu Long Biên!

 

Gió thổi mát rượi. Nó thấy tâm hồn mình lặng dịu. Và nó khóc. Lần đầu tiên sau bao nhiêu lâu. Có lẽ là từ khi ý thức được mọi chuyện.

 

Vinh bảo:

 

- Em nên nói chuyện với mọi người trong gia đình, để hiểu hơn mọi chuyện. Đừng ngại hỏi! Cái tôi không phải lúc nào cũng đáng đứng vị trí đầu tiên. Có lúc, nó chỉ nên ở hạng 3 hay 4. Khi mà tình bạn và gia đình đang bấp bênh.

....

- Nhóc có cá tính, mạnh mẽ và tự lập. Nhưng dù thế nào, nhóc vẫn chỉ là cô bé thôi. Không thể cứ default rằng mình có thể làm mọi việc. Đôi lúc, nên cho người khác cơ hội để họ giúp em làm việc gì đó!

 

Nghe Vinh nói, bỗng dưng nó thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Nó lúc nào cũng vậy. Trong đầu không bao giờ có 2 từ "không thể". Tất cả đều là có thể. Từ bao giờ không hay, nó đã dựng cho mình bức tường bao bọc để tự bảo vệ bản thân. Nhưng rốt cuộc, nó vẫn cứ khóc, vẫn có lúc tổn thương. Đó là gót chân Asin của nó. Mà đúng hơn, vì nó là 1 con bé.

 

----

 

1 message received.

"Thanx u so much :D "

N.H